TRUYỆN: CÁI HỐ BÊN ĐƯỜNG
Có một bầy thú nhỏ sống cùng nhau trong khu rừng nọ. Ngày ngày chúng thường đi trên một con đường nhỏ rồi băng qua một ngã tư có chốt đèn giao thông để tới trường. Và cũng đi trên con đường đó, cha mẹ chúng sẽ đi tới chợ để mua đồ ăn hoặc đến nơi làm việc.
Sáng nay, Thỏ con dậy sớm, nó muốn đến trường ngay để có thời gian ôn lại bàitrước khi cô giáo tới. Thỏ con khoác cặp sách trên vai, leo lên xe, vừa đạp xe chậm rãi vừa ngắm nhìn trời mầy và hát véo von. Chợt nó nhìn xuống đường và hét toáng lên:
- Ối…ối…
Thì ra nó nhìn thấy cái hố to tướng ở ngay giữa đường! Thỏ con dừng lại và tìm cách đi vòng qua để tránh. Rồi Thỏ con đã tới trường thật sớm mà không bị lăn xuống hố đâu nhé!
Một lát sau, cô mèo Mướp xách giỏ đi chợ. Buổi sáng trong lành, mát mẻ quá nên cô mèo
Mướp cũng vừa đạp xe chầm chậm và lẩm bẩm hát: “ meo, meo, meo…Meo, meo, meo…”Bổng: “Ừm!...” thế là cả cô Mèo mướp cùng cái giỏ đi chợ và xe lọt ngay xuống hố.Hốt hoảng cô mèo Mướp kêu thất thanh:
- Meo! Meo…Cứu tôi với nào…Meo, meo…
Từ đằng xa, một bác Hươu cao cổ đang đi bộ thể dục trên lề đường. Nghe tiếng kêu của cô mèo Mướp, bác Hươu vội vàng lao tới. Vươn cái cỏ dài xuống hố, bác Hươu nhẹ nhàng đưa được cả cô mèo và chiếc xe đạp của cô ấy lên khỏi mặt đất. May mà cô Mèo chỉ bị sây sước nhẹ thôi vì cô ấy đi xe chậm chứ không phóng nhanh như một số người khác.
- Cám ơn anh Hươu cao cổ! May cho tôi quá…! – Cô Mèo Mướp nói với bác Hươu.
- Không có chi mà, không có chi mà…! Cô không bị đau đớn gì là tốt rồi. Có điều, mình phải làm gì để giúp cho những người đi sau không bị lăn xuống hố chứ?
Bàn với nhau một lúc, cô Mèo Mướp và bác Hươu đã quyết định: trước tiên bác Hươu sẽ vươn cổ bứt một cành cây lớn để cắm ngay trước cái hố báo cho mọi người biết mà tránh khi đi tới đoạn đường này. Sau đó, cô Mèo cùng bác Hươu sẽ về nhà rủ mọi người trong khu rừng mang cuốc xẻng ra san lấp cho cái hố không còn nữa.
Buổi chiều, đi học về Thỏ con hết sức cảnh giác. Từ xa, nó đã cố nhớ xem cái hố nằm ở khúc đường nào để lái xe vòng qua mà tránh. Nhưng lạ chưa, Thỏ con không còn tin vào mắt mình nữa. “ Cái hố to tướng” trên đường buổi sáng không thấy đâu cả!..Suốt dọc đường về nhà, Thỏ con đã suy nghĩ và khi hiểu ra mọi chuyện, nó dường như rất ân hận.
Các bé có biết , Thỏ con ân hận về chuyện gì không.
TRUYỆN: XE ĐẠP CON TRÊN ĐƯỜNG PHỐ
Sáng sớm nay mọi người đã đi làm hết. Chỉ còn mỗi mình Xe Đạp con ở nhà. Nằm một mình buồn quá, Xe Đạp con nghĩ: “Mình phải đi dạo phố mới được!”
Vừa ra khỏi nhà, Xe Đạp con đã thấy trên đường phố đầy ắp những Xe Tải, Xe Hơi, Xe Buýt, cả Xe Gắn Máy và Xe Đạp to nữa. Tất cả đều chạy rất trật tự trên con đường riêng của mình. Xe Đạp con cố len vào chạy cạnh những xe lớn. Chợt trông thấy một chiếc xe tải cũ dính đầy bụi đất, bên trên chất những bao hàng thật to, Xe Đạp con thắc mắc hỏi lớn:
– Bác Tải ơi! Bác chở gì nhiều thế?
Bác Tải già thì thầm:
– Bác chở gạo đấy cháu ạ!
Xe Đạp con vẫn hỏi tiếp
– Bác chở gạo để làm gì ạ?
Nghe Xe Đạp con hỏi, chú Buýt đi bên cạnh kêu lên:
– Ơ hay! Thế lúa gạo có ích gì cho con người hở cháu?
Xe Đạp con nhíu mày suy nghĩ một hồi lâu rồi hỏi tiêp chú Buýt:
– Thế sao chú không chở gạo giúp bác Tải mà chở toàn là người không vậy?
Chú Buýt ngập ngừng vì câu hỏi của Xe Đạp con:
– Ừ…thì…chú…
Bác Tải già từ tốn xen vào:
– Xe Đạp ơi! Cháu thấy trên mình bác có băng ghế nào không? Còn trên mình của chú Buýt thif đầy những băng ghế nệm êm ả đó thôi.
– “Ừ nhỉ!” – Xe Đạp con ngẫm nghĩ: “Mọi người tựa lưng vào băng ghế đọc sách, xem báo có vẻ thú vị lắm!”. Mải hỏi chuyện và suy nghĩ , Xe Đạp con quên mất mình đã chạy lấn sang vạch trắng giữa đường. Chợt có tiếng gọi khẽ: Này, Xe Đạp con ơi! Em đi sang bên đường của em đi nào!
Xe Đạp con quay người về phía có tiếng nói. Thì ra là chị Xe Hơi. Tiếng của chị mới êm ả làm sao chứ không rồ rồ ầm ĩ như bác Tải và chú Buýt. Trông dáng vẻ của chị cũng xinh thật là xinh!
Nghe chị Xe Hơi nhắc nhở, Xe Đạp con tỏ ra bực mình lắm:
– Mặc em, em thích chạy đua với mọi người cơ!
Xe Đạp con vẫn bướng bỉnh chạy phăng phăng phía sau chú Buýt.
Đèn đỏ bật lên, tất cả dừng lại. Bỗng một anh Cứu Thương phía sau chạy lên, tiếng còi inh ỏi làm Xe Đạp con luống cuống ngã lăn ra đường. Chị Xe Hơi phía sau vội vàng đỡ Xe Đạp dậy. Xe Đạp con thẹn thùng lí nhí:
– Em cảm ơn chị!
Rồi Xe Đạp con nhanh nhẹn chạy sang bên đường của mình, nơi có những xe đạp đang đi.
TRUYỆN: XE CA VÀ XE LU
Có một chiếc xe lu và một chiếc xe ca cùng đi trên một con đường. Xe lu dáng vẻ thô kệch, lăn từng bước chậm chạp, còn xe ca có bề ngoài gọn gàng, phóng nhanh vun vút. Thấy vậy xe ca chế nhạo xe lu:
– Xe lu ơi! Cậu đi chậm như rùa ấy! Hãy xem tớ đây này!
Nói rồi, xe ca phóng vụt lên, bỏ xe lu ở lại đằng sau. Xe ca tưởng mình thế là giỏi lắm.
Nhưng tới một quãng đường bị hỏng và lầy lội, xe ca không thể đi qua được, đành phải đổ lại. Người ta đổ đá cuội xuống chỗ lầy lội. Bấy giờ xe lu mới tiến lên, đi lên đống đá và lăn qua lăn lại nhiều lần. Chẳng mấy chốc, mặt đường trở nên bằng phẳng. Nhờ vậy mà xe ca mới có thể đi qua được.
Xe ca đã hiểu rằng tuy xe lu đi chậm chạp, dáng vẻ lù lù, thô kệch nhưng xe lu làm cho những con đường bằng phẳng để cho các xe khác đi lại dễ dàng. Từ đấy xe ca không bao giờ chế giễu xe lu nữa.
TRUYỆN: KIẾN CON ĐI XE Ô TÔ
Kiến con leo lên xe buýt. Kiến muốn vào rừng xanh thăm bà ngoại. Trên xe đã có Dê con, Chó con, Khỉ con và Lợn con ngồi. Có bạn trong bọn họ vào rừng hái nấm, có bạn vào rừng chơi trốn tìm, có bạn đến dạo chơi trên bờ hồ trong rừng.
“Bim bim”, xe chạy rồi. Tất cả cùng cất tiếng hát rộn ràng biết bao.
“Bim bim”, xe dừng ở bến đón khách, một bác Gấu lên xe. Bác đến rừng xanh thăm cháu. “Ngồi vào đâu bây giờ ?”, bác nhìn khắp xe, chỗ ngồi đã chật kín.
Dê con bảo bác Gấu:
– Bác Gấu ơi, đến ngồi chỗ của cháu đi bác.
Chó con bảo:
– Bác ơi, đến ngồi chỗ của cháu đi bác !
Bác gấu nói:
– Cảm ơn các bạn, cảm ơn các bạn nhỏ tốt bụng !
Lúc đó Kiến mới leo đến bên bác Gấu, nó cố nhô lên và cất giọng nói:
– Không, không, mời bác lại ngồi chỗ của cháu !
Bác Gấu hỏi lại:
– Thế cháu ngồi ở đâu ?
Kiến con lấp láy mắt một cách hóm hỉnh. Bác Gấu ngồi vào chỗ của Kiến con:
– Ôi ! Kiến con đâu rồi nhỉ ?
– Bác Gấu ơi, cháu ở đây !
Bên tai của bác Gấu vang lên tiếng của Kiến. Ủa, té ra Kiến con đã leo lên vai bác Gấu ngồi chễm chệ trên đó.
Trên đường đi, Kiến con hát cho bác Gấu nghe nhiều bài hát, những bài hát du dương quá, hay quá, khiến bác Gấu lim dim đôi mắt, ngoẹo đầu lắng nghe.
TRUYỆN: CHUYẾN DU LỊCH CỦA CHÚ GÀ TRỐNG CHOAI
Có một chú gà trống choai có chiếc mào màu đỏ với cái đuôi vểnh lên rất hùng dũng. Chú rất thích đi du lịch. Chú rất mong được nhìn thấy biển vì vậy chú lên kế hoạch đi du lịch ra biển.
Đầu tiên chú quyết định sẽ đi bộ. Chú đi trên đôi chân vững chãi của mình rất khoái chí.
Nhưng đi mỏi cả chân rồi mà chú vẫn chưa thấy biển đâu cả. Chú quyết định lên một chiếc ô tô màu đỏ rất đẹp.
Đi trên ô tô nhanh và đỡ mỏi chân hơn nhưng chú thấy xe đi xóc quá. Chú nghĩ: Chắc phải đi bằng máy bay thì mới êm ái được. Chú quyết định đi bằng máy bay thử xem thế nào.
Chiếc máy bay chú đi rất to và sơn màu đỏ rất đẹp. Thế nhưng chú thấy máy bay bay cao quá, chú thấy sợ, nên chú lại xuống đi bằng tàu hỏa.
Đoàn tàu hỏa có các toa sơn màu đỏ và các ô cửa nhỏ để chú có thể ngắm nhìn phong cảnh thỏa thích.
Đoàn tàu chạy mãi, cuối cùng biển cũng hiện ra trước mắt chú. Chú thích quá nhảy lên ngay một con thuyền để chu du trên biển.
Con thuyền nhỏ có cánh buồm màu đỏ căng phồng trước gió chở chú đi ra giữa biển xanh bao la. Chú Gà Trống Choai sẽ không bao giờ quên được chuyến du lịch kì thú đó của mình.
TRUYỆN: KIẾN THI AN TOÀN GIAO THÔNG
Sau những ngày nhộn nhịp chuẩn bị, hôm nay họ nhà Kiến tổ chức cuộc thi an toàn giao thông.
Trong vườn mơ mát mẻ, tận dụng cái thước mét của ai để quên, thế là đã có con đường phẳng lì, thẳng tắp. Các chàng Kiến trẻ chỉ cần đắp hai bên vỉa hè và kẻ đường ranh giới.
Kiến Chúa oai vệ đứng trên cành mơ cụt, cầm chiếc loa to:
- A lô, a lô, hôm nay chúng ta tìm hiểu luật an toàn giao thông trên đoạn đường thẳng. Kiến Càng làm ô tô, Kiến Vống làm nông dân, Kiến Lửa làm xe máy, Kiến Đen làm xe đạp, còn Kiến Gió, Kiến Hôi làm học sinh, cuối cùng Kiến Kim sẽ làm em bé mẫu giáo. Tất cả các đội được chia làm hai tốp, đứng ở hai đầu đường rồi đi ngược chiều nhau. Ban giám khảo sẽ quan sát chấm điểm cho từng đội.
Tiếng vỗ tay vang dội cả vườn mơ. Ai nấy vào vị trí. Tiếng hô của Kiến Chúa vang lên:
- Bắt đầu!
Ô tô, công nông, xe máy, xe đạp, người đi bộ cùng chuyển động. Dưới mặt đất, trên các tảng đá cao và trên các cành cây vang lên tiếng reo hò của cổ động viên, to hơn vẫn là tiếng hô cổ động cho Kiến Kim: “Kiến Kim cố lên! Kiến Kim cố lên!”
Thế nhưng tất cả đều nhìn thấy đội Kiến Kim vẫn đứng trên vỉa hè nhìn theo các đoàn “thí sinh” di chuyển, chẳng chú nào nhúc nhích.
Rồi cuộc thi kết thúc. Nhiều người lo lắng cho đội Kiến Kim, không hiểu tại sao lại bỏ cuộc.
Tiếng loa của Kiến Chúa đã vang lên:
- Cuộc thi đã kết thúc tốt đẹp! Tất cả các thí sinh đã hoàn thành rất tốt phần thi của mình, đi đúng luật giao thông, đảm bảo an toàn. Riêng đội Kiến Kim trả lời tiếp câu hỏi sau:
- Tại sao các cháu không xuống đường dự thi?
Đội Kiến Kim đồng thanh trả lời:
- Thưa Ban giám khảo, ở lớp cô giáo dạy chúng cháu không được xuống lòng đường. Muốn qua đường phải có người lớn đưa qua ạ!
Cả vườn mơ bỗng vang dậy tiếng hoan hô hòa trong tiếng loa của Kiến Chúa:
- Kiến Kim mười điểm! Kiến Kim mười điểm!
Ban giám khảo vui mừng công bố:
Điểm thắng tuyệt đối đã thuộc về đội mẫu giáo Kiến Kim